Trong giới showbiz, những chuyện tình đẹp đổ vỡ chóng vánh không còn là điều gì lạ lẫm. Thế nhưng, có những thứ đổ vỡ thực sự… “vỡ” hơn những câu chuyện khác. Như là kiểu đổ vỡ của cặp đôi Song – Song thuộc tốp ngôi sao hạng A của làng giải trí.
“Tôi đồng ý lấy miss Song Hye Kyo làm vợ. Tôi xin thề: Chúng tôi sẽ cùng nhau đi qua những con đường mà tất cả mọi người trên thế giới đều phải đi qua trong cuộc đời. Có thể sẽ gặp giông tố, bão bùng, thậm chí sẽ có lúc bị gục ngã. Nhưng, mỗi lần như thế, chúng tôi sẽ cùng nắm chặt tay nhau, dũng cảm đứng lên, dùng nụ cười tinh nghịch để nói với đối phương rằng “đây chẳng phải là chuyện gì to tát”. Và, chúng tôi cũng sẽ học được cách kiên cường và dũng cảm để tiếp tục cuộc hành trình đã chọn. Trên đây là lời thề mà tôi dành cho người vợ tuyệt vời của mình”.
Đó là những gì “chàng rể quốc dân” Song Joong Ki trìu mến nói với người vợ Song Hye Kyo hơn mình 4 tuổi ở hôn lễ được chờ đợi nhất trong làng giải trí Châu Á năm 2017. Nhưng chỉ sau 2 năm, chẳng ai trong số họ còn nhớ mình đã hạnh phúc đến rơi lệ thế nào khi dắt tay người bạn đời tiến vào lễ đường hay xúc động nghẹn ngào ra sao khi nói lên lời thệ ước trăm năm. Giờ đây khi hôn nhân ngập chìm trong hố sâu tuyệt vọng, những mộng ước ngây ngô thuở mới yêu về một “Full House” đổ vỡ tan tành. Và giờ đây, lá đơn ly dị lạnh lùng gửi lên tòa án là dấu chấm hết cho một chuyện tình công chúa Bạch Tuyết – hoàng tử bạch mã cứ ngỡ là cổ tích thời hiện đại…
Không có gì dễ thay đổi như những lời thề hẹn yêu đương. Hôm nay mới kết tóc se tơ, cúi bái trời đất, nguyện ước trăm năm, ngày mai đã đường ai nấy bước, chia đôi lối về. Nếu không thế thì chẳng lý gì một nhà thơ đã phải ngao ngán thốt lên:
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
(Hồ Dzếnh)
Khi tình cảm hôn nhân tan vỡ, người trong cuộc thì oán hận, sân si, tủi buồn, hờn trách, còn người ngoài cuộc thì tựa hồ như xem một bộ phim với cái kết “sad-ending”, tiếc và tiếc. Những fan hâm mộ của cặp đôi Song – Song có lẽ cũng đang trải qua những phút giờ buồn bã như vậy. Ở đâu đó còn vang lên những tiếng trách oán và những câu hỏi vì sao, vì đâu chẳng ai muốn trả lời.
Gặp gỡ lần đầu năm 2013, bén duyên yêu nhau từ một bộ “phim giả tình thật” năm 2015, kết hôn năm 2017 và chia tay nhau chỉ sau chưa đầy 2 năm chung sống. Chỉ 6 năm mà cứ ngỡ cặp đôi Song – Song đã đi hết cả một đời yêu ghét, một đời ái ân. Sao mà chóng vánh, sao mà bất ngờ, sao mà cay đắng!
Vì sao tình yêu thời hiện đại ngày càng trở nên mong manh, dễ đổ vỡ như thế? Vì sao lời hẹn ước lứa đôi vốn thiêng liêng nhường ấy mà nay chẳng có giá trị bằng một mảnh giấy từ hôn?
Cuộc sống hiện đại gấp gáp khiến cả bạn và tôi dường như đang chìm sâu vào vòng xoáy của hững hờ, của lặng im và của sự bội phản. Biết bao người trẻ với câu cửa miệng “Sống là không chờ đợi” cũng đã vội yêu, vội say đắm rồi vội vã rời xa nhau như vậy. Đương nhiên, tình yêu không phải là màu hồng, trái lại nó có thể mang đủ thứ màu trong đời sống hiện thực trần trụi ngoài kia: màu ảm đạm, màu tức giận, màu muộn phiền, màu cơm áo gạo tiền, màu phản bội, màu nước mắt… Nhưng phải chăng sự chung thủy khó tìm đến thế, một người tri kỷ trong đời khó gặp như vậy?
Ngày trước, hôn nhân chính là chuyện đại sự trăm năm của con người. Mà không chỉ có trăm năm, nó là chuyện có dây mơ rễ má, gốc gác từ nhiều kiếp đời, nhiều nghìn năm. Chẳng phải người ta vẫn hay nói: “Tu trăm năm mới chung thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng” đó sao? Duyên phận vợ chồng rắc rối hơn người ta tưởng! Cũng bởi biết vì “hiếm” nên mới phải “quý”. Người xưa cử hành hôn lễ, trước nhất là bái thiên địa để được các đấng Thần linh phù hộ, sau là bái “cao đường”, song thân để được con người chứng giám, cuối cùng là giao bái phu thê để đối phương cùng tỏ lòng mình.
Những hôn lễ ấy chẳng xa hoa như đám cưới trăm tỷ bây giờ nhưng lại cực kỳ thiêng liêng, đôi bên đều là dành ra cả đời để hết sức để tôn phụng nó. Đó cũng là lý do vì sao người xưa rất hiếm khi ly dị, từ hôn, mà mỗi một lần như thế thì tính như một lần “có lỗi” với trời đất và lòng người lắm, được coi là một chuyện chấn động lắm!
Con người thời hiện đại sớm đã coi trọng những cảm xúc cá nhân, những vị kỉ hẹp hòi, nên trong hôn nhân cũng là chưa thực sự nhường nhịn, nhu nhẫn với nhau. Hôn nhân hiện đại là bị bủa vây trong rất nhiều mảng tối: cãi vã, đánh đập nhau, ngoại tình, ông ăn chả thì bà nhất định phải ăn nem cho bằng nhau, cảm nắng người thứ ba, thậm chí là ngoại tình… tinh thần, đồng sàng dị mộng.
Người trẻ thích phiêu lưu, ưa cảm giác lạ, truy cầu những thứ kích thích mới mẻ. Dần dà, ngay cả trong chuyện tình cảm họ cũng ham muốn những điều “độc”, “dị”: tình một đêm, bắt cá nhiều tay, già nhân ngãi non vợ chồng… Mà những thứ ấy, tự nó, chính là thuốc độc của ái tình, của hôn nhân. Độc tố dần dần tích tụ lại qua bao tháng ngày, đến khi ung nhọt vỡ ra, hôn nhân rơi vào vực thẳm thì chẳng cách gì cứu vãn nổi.
Hôm mà Song – Song chính thức lên tiếng xác nhận một cuộc chia tay, ở một nơi khác Phạm Băng Băng và Lý Thần cũng giã từ nhau sau 4 năm hẹn hò, đi về sớm tối. Những “fan girl”, “fan boy” của thần tượng nức nở: “Đây đúng là ngày chia ly”, còn những người điềm tĩnh hơn thì ngao ngán: “Showbiz mà, chuyện cơm bữa thôi!”.
Ôi, thế sự khó lường, tình cảm lại càng không dễ đoán. Ngay cả người viết bài này cũng chợt cảm thấy một thứ cảm xúc chán chường khó tả dâng lên trong lòng khi buộc phải nói về những câu chuyện tình không có cái kết đẹp ấy. Phá giải thành sầu, ngoài rượu thì chắc chỉ có thơ. Thôi thì đành buột miệng đọc tạm ra mấy câu thơ tình, hy vọng bạn đọc không chê và ngâm ngợi cùng để phá hết mấy cái thành sầu kia:
Ngập ngừng (Hồ Dzếnh)
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần…
Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế?
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Em tôi ơi! Tình có nghĩa gì đâu?
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách – cố nhiên! – nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho nghìn sau… lơ lửng… với nghìn xưa…
Tiêu Vũ