Có lần tôi đến Huế,
Cảm giác không thế nào tả được,
Huế chầm chậm trôi như dòng Hương êm ả.
Không khí trầm mặc của Bờ Bắc, khung cảnh đầy hoài cổ trong Thành Nội, trong đầu hình dung bao sự kiện xưa kia của một Vương triều.
Bờ Nam nhộn nhịp, nhưng vẫn theo cách dịu dàng không pha trộn của xứ Kinh Kỳ xưa.
Đặt chân tới các điểm danh thắng, di tích, đã thuộc về nơi diễn ra các sự kiện của thời xưa cũ, trong lòng thấy nóng lên, một cảm giác bồi hồi, không thể tả nổi, không thể đọc tên, có thể đó là hồi hộp vì được gặp gỡ, giao hoà tại nơi mà người xưa từng có mặt.
Năm tháng qua đi, tôi chưa trở lại Huế. Có những lúc nghe một bài hát nhẹ nhàng về xứ Huế miền Trung, lòng lại réo lên nỗi nhớ, đó không phải quê hương, chưa phải nơi tôi có người thương mến, sao lại nhớ, lại thương, lại ẩn trong lòng…
Tôi gọi đó là Em, em là em thôi, tôi không biết đó là gì.
Em là ai?
Ở xứ Huế miền Trung,
Lòng anh nhớ nhung, mỗi ngày trời se lạnh.
Em là ai,
Sau cơn mưa tạnh,
Hát lên câu, khúc nhạc nhẹ nhàng.
Tôi gọi đó là Em, rất thân thương mà lòng tôi cất giữ.
Em người xứ Huế,
Rất là thân thương.
Một lần ghé gặp sông Hương…
Anh lòng thương mến,
Vấn vương không về…