Cuộc đời lắm chuyện éo le

0
446
Cuộc đời thật lắm éo le
Cuộc đời thật lắm éo le

Buổi chiều muộn, tôi đi ăn và chạy bộ.

Khi đang ăn thì tôi chứng kiến cảnh:

Một người lao động lớn tuổi, chắc làm việc ở công trình xây dựng đối diện, đang “năn nỉ” bà chủ, tôi chưa kịp hiểu câu chuyện của ông ấy với bà chủ quán. Tôi đoán, có lẽ ông không mang tiền, hoặc không có tiền, ông chỉ mặc áo phông, quần đùi, cũng đều đã bẩn.

Mọi người nhìn ông, ánh mắt tò mò, khinh bỉ, xa lạ và kỳ thị. Tôi ngồi trong phòng, không nghe rõ được những gì ông đang “thương lượng” với bà chủ ở phía gian ngoài. Mấy người bên cạnh tôi, đang cười cợt và bình luận. Tôi hỏi họ: “Ông ấy không có tiền ah? Ông ấy hết bao nhiêu tiền?” Tôi không nghe được rõ người ta trả lời như nào, vì tiếng ồn ào lao xao, người nói nọ, người bình phẩm kia. Tôi định gọi với ra phía ngoài để ông ấy vào, nhưng vội nghĩ như thế sẽ không hay lắm.

Tôi đang đứng lên để bước ra hỏi bà chủ bao nhiêu tiền? Thì ngay lúc đó, ông ấy “tụt” chiếc quần đùi đang mặc xuống, chắc có lẽ định để lại cho bà chủ làm tin, hoặc ông bế tắc không biết phải làm gì.

Mọi người khựng lại, tròn mắt, ngạc nhiên, và dần có tiếng châm chọc, đùa giỡn. Thế rồi có người xua ông ấy đi.

Ông ấy bước ra đường, tay cầm quần đùi, phần dưới “không mặc gì”.

Tôi chết lặng và ưu phiền vì không kịp đi ra nhanh hơn…

Mình tôi lặng thinh, giữa những tiếng cười đùa, châm chọc, bình phẩm về ông lão. Đúng là: Cuộc đời thật lắm éo le:

CUỘC ĐỜI LẮM CHUYỆN ÉO LE
___
Cuộc đời lắm chuyện éo le,
Chiều nay, tại quán hàng cơm Tây Hồ:
Lão nông ăn uống xong rồi.
Chợt quên mất ví ở nhà, không mang.
Lão bèn xin xỏ chủ hàng:
Cho tôi về lấy, sẽ mang sang liền…

Mấy hàng cặp mắt láo liên…
Người nghe phân giải, biết bao ưu phiền!
Haizzz…
Cuộc đời lắm chuyện éo le…
___
NGN