“Lúc nghèo thì chẳng ai nhìn
Đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em”
Sự đời bao giờ cũng làm người ta cảm thấy chua chát. Xã hội luôn bị phân tầng rõ rệt giữa giai cấp nghèo và giàu. Giàu có thì bạn bè, người quen xúm xít, bước ra xã hội được coi trọng và săn đón. Còn kẻ nghèo đói nói chẳng ai nghe. Nhưng liệu tình cảm đó có chân thật và đi theo người ta mãi mãi? Tiền có giá trị vạn năng, tiền còn có thể mua được cả lòng người…
“Lúc nghèo thì chẳng ai nhìn”
Xưa nay, người ta xem trọng người giàu và ghét bỏ người nghèo là chuyện thường tình. Ban đầu có người còn bất bình vì cùng là đồng bào với nhau nhưng dần dần, chuyện đó nghiễm nhiên trở thành một quy tắc “bất di bất dịch”.
“Lúc nghèo thì chẳng ai nhìn
Đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em”
Câu ca dao là sự mỉa mai cay đắng của người đời đối với lòng dạ con người. Đồng tiền khiến người ta thay đổi và trở mặt một cách nhanh chóng. Lúc nghèo khó, bạn chẳng được ai nhìn ngó tới. Người thân xa lánh, người quen biến thành người lạ, bạn bè lại giải lơ,…chỉ có cha mẹ là bên cạnh ủng hộ mình lúc này. Nhưng thế sự đổi thay, một ngày bạn vươn lên thành trạng nguyên vẻ vang trở về nhà. Đột nhiên, bạn phát hiện mình trở nên thật nổi tiếng, ai cũng vui vẻ nhận bạn là người quen. Mà sao, những gương mặt này lại xa lạ đến thế?
Thế mới nói, cuộc sống nhiều lúc chua chát như vậy đấy. Có những lúc hoạn nạn, khó khăn chúng ta mới hiểu thấu được lòng người. Lúc bạn nắm của cải trong tay, bạn bè vây quanh và đối đãi tử tế với bạn chưa chắc đã tốt. Nhưng lúc mình không còn gì cả, người còn bên cạnh mới chính là người mình nên trân trọng.
Đời có ai ngờ
Tôi có một đứa bạn sinh ra trong gia đình khá giả. Từ nhỏ, bạn tôi đã ăn sung mặc sướng, muốn gì được nấy. Tuy chưa nếm trải cay đắng cuộc đời nhưng nó vẫn không mắc bệnh tiểu thư, vẫn hòa nhã với mọi người trong lớp. Mọi người nhìn nó với ánh mắt ngường mộ xen lẫn ghen tỵ vì trên người toàn đồ hiệu, ăn nhà hàng, đi xe sang,…Những tưởng cuộc đời có bình lặng như thế nà trôi qua nhưng đời có ai ngờ. Gia đình bạn tôi bị phá sản, ba gặp tai nạn còn mẹ thì bỏ đi. Một cô gái nhỏ non nớt bỗng chốc đối diện với sự thật tàn nhẫn.
Chỉ một thời gian ngắn, tôi đã không còn nhìn ra gương mặt xinh đẹp của bạn mình. Nhìn nó tiều tụy và đáng thương biết bao. Tâm sự với tôi qua những dòng nước mắt, nó bảo bạn bè của ba đều không ai chịu cho mượn tiền, ngay cả những người từng được ba nâng đỡ cũng xua đuổi nó một cách lạnh lùng. Tôi chẳng biết phải nói gì vì tôi hiểu rằng cuộc sống chính là như thế. Bạn tốt với người ta nhưng người ta không có nghĩa vụ phải tốt lại với bạn, họ phần nhiều đến với bạn vì vật chất mà thôi.
Cô gái nhỏ của tôi chưa hiểu sự đời nên mới ngơ ngác như thế. Còn tôi, tôi đã thấy điều đó rất nhiều và cha tôi cũng dạy tôi nhiều lần. Tôi đã từng tin vào cuộc sống màu hồng cho đến khi phát hiện lòng người đen bạc. Bạn càng ngây thơ và thánh thiện, bạn càng nhanh chóng bị giết chết mà thôi.
“Đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em”
Tôi không nghĩ rằng đây là một câu ca dao phóng đại sự thật. Hóa ra từ rất lâu của những năm về trước, con người ta vốn đã đáng sợ như thế. Sự tính toán và lợi lộc làm người ta quên đi tình nghĩa. Có phải chỉ chơi với người giàu mới được lợi, xa lánh người nghèo vì họ chẳng giúp ích được gì?
Xã hội bây giờ, người tốt thì ít mà kẻ xấu lại đầy rẫy. Chúng ta không thể nào biết được mình đang đối diện với ai và người ta chưa chắc đã thật lòng với mình. Con người bây giờ không chỉ có một hay hai bộ mặt mà họ mang rất nhiều bộ mặt. Muốn bóc trần nó, bạn phải có thời gian. Khi bạn có tiền trong tay, bạn có rất nhiều bạn bè và bạn nghĩ mình thật may mắn. Nhưng lúc trắng tay, bạn bè không thấy, người thân cũng xa lánh. Lúc đó, mới chính là cuộc sống.
Tôi không phải muốn nhìn cuộc sống tiêu cực và đen tối nhưng tôi sợ hãi cảm giác bị dối lừa. Khi bạn tin tưởng ai đó quá nhiều và một ngày bạn phát hiện bị họ phản bội. Cảm giác đó thật khó diễn tả thành lời. Vậy ra, chúng ta cứ cảnh giác và đề phòng là tốt nhất.
Cái gì cũng giữ lại đường lui cho mình
Bạn tiếp xúc với một người và phát hiện người đó rất tốt. Bạn chọn tin tưởng họ là không sai nhưng mười phần hãy giữ lại ba phần cho mình. Hãy để thời gian chứng minh mọi chuyện. Lúc giàu có khó thử lòng quân tử, khi nghèo hèn mới rõ mặt tiểu nhân. Vậy nên, mọi chuyện đừng quá vội vàng. Đừng tin tưởng người khác quá nhiều khi chưa hiểu họ và cũng đừng vội ghét bỏ người khác khi chưa tiếp xúc lâu dài. Biết đâu, người bên cạnh bạn lúc khó khăn là người bạn đã từng ghét bỏ.
Con người chúng ta chỉ có một đời để sống và cuộc sống thì lại vô cùng ngắn ngủi. Người sống với nhau bằng tình cảm thì mãi mãi mới trường tồn chứ vật chất sớm muộn cũng có ngày mất đi. Ở đời, lấy nhân nghĩa làm trọng và bạn sẽ nhận được thành quả xứng đáng với những gì đã bỏ ra. Đừng lãng phí cuộc đời của bạn vì những chuyện vô nghĩa.
Lời kết
Tất cả những người đến với chúng ta đều là duyên. Người giúp đỡ mình thì mình cảm ơn còn đối với kẻ phản bội mình, bạn cũng đừng nên tức giận. Đến và đi có lẽ cũng là sự sắp đặt của tự nhiên. Bạn chỉ cần cố gắng sống tốt, mọi chuyện tự khắc sẽ thuận lợi mà thôi.
“Lúc nghèo thì chẳng ai nhìn
Đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em”