Vạn vật trên trời đất phàm là con người hay hoa lá cỏ cây, muốn sống trên đời thì ắt hẳn đều phải trải qua những ngày tháng vất vả. Quan trọng là, trong quá trình đó, ai còn có thể trụ vững được tới cùng để chào đón ngày vinh quang?
Một buổi sáng sớm, cô gái vừa thức dậy thì phát hiện trong nhà đã bị mất điện. Không có nước ấm rửa mặt, không có điện để sấy tóc, không thể hâm nóng sữa bò và bánh mỳ, nên cô đành phải ăn qua loa một chút rồi đi làm.
Vừa đến thang máy thì con chó nhỏ của nhà hàng xóm đột nhiên chạy tới chân cô đùa nghịch, thế là chiếc váy dài màu trắng vừa mới mua đầu tuần lập tức xuất hiện thêm hai dấu móng chân chó màu đen sẫm.
Trong lúc lái xe, cô bị cảnh sát chặn đường vì vượt quá tốc độ, bị phạt 500 ngàn đồng. Đến công ty, dù chỉ chậm có một phút đồng hồ, nhưng vẫn bị phạt 100 ngàn đồng.
Lúc vào phòng họp, cô nghe ông chủ thông báo danh sách điều chỉnh công tác, mặc dù cô là người có nghiệp vụ nhưng lại bị điều chuyển, chức vụ hiện tại của cô lại bị một người không học vấn, không kinh nghiệm thay thế.
Lúc ăn cơm trưa, tất cả mọi người đều nhao nhao lấy lòng tân trưởng phòng, như ong vỡ tổ chạy ra khỏi cửa, không ai ngó ngàng gì tới cô.
Cô một mình đi đến quán ăn, vừa ăn được miếng cơm thì khách hàng gọi điện thoại tới, họ muốn hủy một số đơn đặt hàng có giá trị nhất. Vậy là tiền thưởng cuối năm coi như thành công cốc. Nhìn bát cơm trước mặt, cô thực sự không thể nào nuốt trôi.
Vừa về công ty, điện thoại lại reo lên, đầu dây bên kia là tiếng mẹ nghẹn ngào, nói rằng bà ngoại đang bệnh nặng, chắc không qua nổi chừng một tháng.
Vừa đặt điện thoại xuống, thì có tin nhắn tới. Đó là tin nhắn từ một người mà cô thầm thương trộm nhớ suốt 10 năm qua:“Chào em, anh chuẩn bị kết hôn rồi!”
Chiều tối, cô đứng bên đường bắt xe về nhà, nhưng tài xế khi nghe tới địa chỉ nhà cô thì đều từ chối. Bất đắc dĩ, cô phải tháo giày cao gót, mang theo chiếc cặp máy tính nặng nề bước đi. Chân cô nhanh chóng bị rướm máu, không thể đi được nữa, cô đành ngồi xuống chậm rãi băng lại vết thương cho mình.
Màn đêm bao phủ, ánh trăng trên đỉnh đầu như lạnh lùng quan sát, khung cảnh im ắng lạ thường, đường về nhà vẫn heo hút đằng xa. Nước mắt của cô bỗng tuôn rơi không ngớt….
Thoạt nhìn, cuộc sống của chúng tra luôn tràn ngập bi thương. Nhiều khi dốc hết toàn lực, nhưng mọi chuyện lại không như ý muốn; tình cảm dù khắc cốt ghi tâm nhưng kết quả nhận được lại quá đỗi phũ phàng; có lúc như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cuối cùng lại thành như mây khói.
Vậy là chúng ta thất vọng, uể oải, hoang mang, giãy giụa, thậm chí tuyệt vọng. Cuối cùng cảm thấy kiệt sức, không thể nào bước tiếp. Nhưng bạn có thực sự là không đi nổi nữa chăng?
Cô gái đứng lên, lau khô nước mắt, tiếp tục đi về phía trước. Đến chỗ giao lộ kế tiếp, cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại. Khi nói địa chỉ, lái xe vui vẻ nói rằng anh ta cũng ở cư xá đó. Thấy cô gái đi lại vất vả, lại vừa lúc anh ta kết thúc công việc, nên đồng ý đưa cô về nhà mà không lấy tiền.
Cô gái hết lời cảm ơn anh tài xế tốt bụng. Vừa lên xe thì điện thoại liền reo, vị khách hàng hồi trưa gọi điện thoại đến, nói rằng tuy đơn hàng đã bị hủy bỏ, nhưng anh ta rất cảm động với thái độ làm việc chuyên nghiệp của cô, hỏi cô rằng có hứng thú với cương vị mới hay không? Anh ta nói, nếu cô sẵn lòng đến công ty của anh ta làm việc, thì tiền lương sẽ được tăng gấp đôi, chức vụ cũng được thăng lên một bậc. Anh ta nói rằng đã chờ cô từ chức từ lâu rồi!
Cô gái vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nói lời cảm ơn, trong tâm nhẹ nhõm trở lại. Thế là thuận tay, cô nhắn tin cho người đàn ông mà cô thầm thương trộm nhớ: “Chúc anh hạnh phúc!”.
Màn hình điện thoại di động lóe sáng, người đàn ông hồi âm: “Hôm nay anh đã nói chuyện điện thoại với mẹ em, cuối tuần này chúng ta hãy cùng nhau về thăm bà ngoại nhé!”.
Cô cảm thấy khó hiểu bèn hỏi: “Sao anh lại muốn đi cùng em về thăm bà ngoại vậy?”
Anh gửi đến một biểu tượng khuôn mặt tươi cười: “Nếu như không phải vì muốn bà ngoại vui vẻ, anh sẽ không cầu hôn sớm như thế này đâu!”.
Cô không dám tin vào những gì mình thấy, miệng cô há hốc, tay chân luống cuống. Anh như biết rõ tâm sự của cô, liền nhắn lại: “Anh biết mà, anh cũng thích em!”.
Hai má cô gái thoáng chốc ửng đỏ, trong lòng hân hoan như có pháo hoa đang nổ rợp trời. Trên đường trở về cô cứ cười tủm một mình.
Lúc về nhà, vừa cầm chìa khóa định mở cửa, thì hàng xóm cười nói: “Hôm nay sau khi chị dắt con chó trở về, phát hiện cầu dao điện nhà em bị hỏng, nên đã kêu chồng chị sửa hộ em rồi đó”. Con chó cũng từ phía sau chạy ra, gâu gâu hai tiếng, ngoắt ngoắt cái đuôi tỏ vẻ vui mừng.
Cô mở cửa phòng, thấy trong lòng ấm áp vô cùng, nhìn thấy đâu đâu cũng thật tươi đẹp. Hóa ra, mọi chuyện đều có cái kết viên mãn của nó, quan trọng là trước đó, bạn liệu có đủ sự vững vàng để bước tiếp, có đủ ổn định để chờ đợi đến phút cuối cùng?
Khi chúng ta gặp phải những chuyện không được như ý, hết thảy điều này nói không chừng lại chính là sự an bài tốt nhất! Vậy nên ta không cần phải phiền não, càng không nên chán nản, chỉ nhìn mọi chuyện trong nhất thời.
Hãy để tầm mắt vươn xa hơn, đừng tự oán trách bản thân, càng không nên oán trách. Một điều chắc chắn là tâm trạng tiêu cực không bao giờ giúp cho bạn vượt qua nghịch cảnh, chỉ có sự dũng cảm đối diện, nỗ lực và tin rằng trời không tuyệt đường người, bạn sẽ thấy trắc trở nào thực ra cũng đều là món quà từ thiên thượng.
NGN – Tuệ Tâm (tổng hợp)